[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Tâm trạng vừa mới dịu đi phần nào của A Lam cũng theo câu hỏi này của A Mộng mà buông xuống tất cả, cả người toát ra hàn khí như gió mùa đông khiến A Mộng cũng phải phát run.
  • Có phải cô vừa nói gì sai hay không? Không đúng! Cô vẫn nói đúng ngữ pháp mà.
  • Đôi mắt to tròn nhìn về phía A Lam mà chớp chớp vài cái chờ đợi câu trả lời.
  • Trước ánh mắt này, A Lam vẫn không thể nào mắng nhiếc cô cho được dù trong giận đến muốn phát ra lửa thiêu cháy toàn bộ căn nhà này.
  • Một, hai, ba.
  • Tiếng thở dài mang theo sự bất lực cũng buông xuống, bà đưa đôi bàn tay trắng nõn mịn màng của mình đến trước mái tóc dài đen bóng của A Mộng mà vuốt vuốt vài cái, khẽ hỏi:
  • A Lam
    A Lam
    "Chúng ta đến đây cũng được hơn ba tháng rồi, con đến trường học cũng gần một tháng, vậy mà tại sao vẫn chưa thể học được cách nói chuyện và sinh hoạt của loài người vậy?"
  • Đây cũng là nỗi trăn trở lớn nhất của bà, nếu A Mộng vẫn còn tiếp tục tham chơi bên ngoài mà không chịu học tập đàng hoàng thì sớm muộn gì bọn họ cũng phải rời khỏi nơi đây để đến với những nơi khác vì chẳng thể hòa nhập.
  • A Mộng cúi đầu che đi đôi mắt mà nhiều người ước ao của mình, một phần mái tóc theo cử chỉ của cô mà rơi xuống, xõa bên vai.
  • Hai màu sắc trắng và đen tựa như hai thái cực đặc biệt mà tương phản với nhau. Xinh đẹp đến mức vạn vật cũng muốn ngừng thở.
  • Giọng nói yếu ớt, lí nhí vang lên bên tai A Lam:
  • A Mộng
    A Mộng
    "Nhưng chúng ta vốn là cá mà, làm sao có thể phù hợp với nơi không thuộc vào mình chứ? Nơi chúng ta thuộc về là đại dương bao la bát ngát, là dòng nước xanh thẳm ấm áp bao bọc, là nơi có các anh chị ngày ngày cùng con bơi lội, chơi đùa."
  • Bên cạnh lại đột nhiên im lặng khiến A Mộng phải dừng lại, đến một hơi thở nhỏ nhoi cũng không thể nào có thể phát ra. Chỉ trong phút chốc, nhiệt độ giảm xuống đến mức cực đại.
  • A Mộng cũng dường như muốn ngưng đọng hơi thở lại trong một khoảnh khắc dù là ngắn ngủi, những lời vốn dĩ muốn nói vẫn không thể nào nói thêm được nữa.
  • Sắc mặt A Lam rất khó coi, A Mộng vốn dĩ muốn nói với bà rằng: Hay là chúng ta quay về biển mà sống đi, nơi này không thích hợp!
  • Nhưng nhìn gương mặt này của mẹ mình, cô biết rằng bà đang rất giận.
  • Tựa như con sóng thủy triều, lời nói của A Mộng cuối cùng cũng bị bà cuốn trôi đi thật xa, xa đến mức không ai có thể nhìn thấy được những lời nói này thêm một lần nào nữa.
  • A Lam
    A Lam
    “Nói tiếp đi. Tại sao lại không nói nữa?”
  • Giọng bà đang nghe ra vẻ không vui, hoàn toàn không có chút gì gọi là mong đợi như câu bà vừa nói.
  • A Mộng không kìm được mà khóc thầm trong lòng, tại sao cô lại ngu ngốc như thế, khi không lại đi rước họa vào thân như thế này. Rõ ràng cô biết mẹ cô vốn rất ghét những lời này nhưng vẫn ngốc nghếch nói ra.
  • Cho dù có là cá thì cũng nên là một con cá voi thấu hiểu sự đời, hiểu được đạo lý làm người… À không, là làm cá chứ!
  • Nhưng ít ra cô vẫn còn biết một chút gọi là thức thời, biết được hiện tại vẫn không nên nói ra những lời không nên nói thêm nữa. Bất giác, thân thể lại xít lại sát gần bà hơn.
  • Đôi mắt A Lam sắc bén như một lưỡi dao đâm xuyên qua người A Mộng, cô cố gắng đưa tay lại vuốt ve để bà xua đi được sự khó chịu đang hiện diện trong lòng mình.
  • Mà cái xoa khẽ khàng này thật sự có tác dụng, khiến A Lam vơi đi phần nào bực dọc bên trong trí não mình.
  • A Mộng
    A Mộng
    “Con xin lỗi! Con sẽ cố gắng học tập thật tốt mà.”
  • A Mộng khẽ thì thầm.
  • Nghe cô nói vậy, bà cũng không có hứng thú để tiếp tục chiến tranh lạnh với chính đứa con gái của mình. Bởi hiện tại đối với bà, A Mộng so với trân châu hay ngọc trai dưới đại dương còn đáng giá gấp mấy nghìn lần. Cho dù tài sản của cả Mộc Châu có cộng lại với tài sản của lão già thối tha nhà bà cũng tuyệt đối không bằng một sợi tóc của A Mộng đâu.
  • A Lam
    A Lam
    “Được, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa. Con mau lên phòng nghỉ sớm đi, sáng mai vẫn còn phải đến trường học tập đấy!”
  • A Mộng nghe bà nói xong, ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút không quen. Cô ôm trán mà than thở, đúng là “ớt càng già càng cay”, à có đúng không nhỉ?
  • Mặc kệ đi, ý cô muốn nói chính là so với cô, mẹ cô đúng thật sự tưởng mình biến thành một con người thật rồi. Đột nhiên từ cách ăn mặc, nói chuyện cho đến sinh hoạt đều dần dần giống hệt như một con người bình thường vậy. Thật đáng sợ!
  • Nghĩ đến viễn cảnh một ngày nào đó cô sẽ không bao giờ có thể quay lại hình dạng xinh đẹp bóng bẩy của mình trước kia mà hằng ngày vẫn phải mặc áo thay đồ, ôm sát thứ gọi là chân này thật khiến cô buồn bã.
  • Liệu có khi nào cô sẽ dần quên luôn cách bơi, cách tìm thức ăn ở đáy đại dương? Rất có thể!
  • Như vậy sẽ rất buồn chán!
  • Ôi cô thuộc về biển cả, về dòng nước xanh mát rượi, cô không muốn giống như mẹ mình một chút nào cả. Cô không muốn, thật sự không muốn một chút nào hết.
  • Nhưng biết làm sao được? Cô hết cách rồi. Đây chính là… chính là… bất lực?
  • Cho đến tận bây giờ, A Mộng vẫn chưa thể hiểu được vì sao mẹ cô chứ một mực bắt cô mặc một chiếc váy như thế này, hằng ngày phải cùng với đám người đó chen chúc lẫn nhau.
  • Vẫn còn nhớ lần đầu tiên A Mộng học cách đi đến trường bằng xe buýt chính là một ngày của ba tháng trước. Cảnh tượng của lần đầu tiên đó, cô đúng là cả đời này không thể quên được, người trên xe so với sao biển và san hô mà cô thường chơi đùa cùng lại có thể gấp mấy lần.
  • Từng ấy người cùng nhau đứng đó xô đẩy nhau để giành giật tấm vé của xe buýt. Có người ăn vận lịch sự, có người lại ăn mặc quá mức phản cảm. Mùi hương nước hoa rẻ tiền hòa cùng với mùi hương trên người một số kẻ khiến A Mộng tái xanh mặt mày, hoa mắt chóng mặt đến muốn ngất đi, ấy thế mà mẹ cô lại cho rằng đó là một biểu hiện tốt.
  • Dù có ngốc thế nào thì A Mộng cũng có thể hiểu được ý của bà, đó chính là cô dần dần đã có chút biểu hiện giống với một con người bình thường giống như bà mong muốn rồi.
  • Chỉ là… Con người bình thường đều phải như thế này hay sao?
  • Nhất thời không nhịn được, A Mộng liền được thời mà quay sang hỏi mẹ cô đang đứng ép sát vào một góc kia:
  • A Mộng
    A Mộng
    “Tại sao người ta lại không làm nhiều đường sông để bơi mà phải làm như thế này chứ? Bơi đi chẳng phải thuận tiện hơn rất nhiều hay sao? Không cần phải như một cái bánh bao bị ép thành cục nhân.”
  • Vừa dứt lời, mẹ cô liền lấy một tay lên che mặt, vẻ mặt nhăn nhó khó coi. A Mộng lúc này cứ nghĩ rằng mẹ cô làm thế là có lí do riêng, hẳn là đang học theo con người thế nên cũng đưa một tay lên che mặt giống hệt với bà.
  • Ông lão râu tóc bạc phơ, nhìn sang cũng đã ngoài lục tuần đứng ngay bên cạnh hai người họ, vô tình lại nghe được cuộc hội thoại này, vẻ mặt vô cùng ngờ nghệch nhìn về phía A Mộng mang theo sự dò xét, cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào A Mộng và A Lam suốt một lúc lâu.
  • Ông nhìn họ, họ cũng nhìn ông.
  • Đoàng!
  • Khi sáu mắt chạm vào nhau, A Mộng dường như thấy xung quanh mình đã phát ra tia lửa điện.
  • Một lúc sau, có lẽ do bất ngờ mà ông lão mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cũng có thể do ngượng ngùng mà ông đột nhiên lại im bặt đến đáng sợ.
  • Vậy là ba người lại tiếp tục nhìn nhau mà không nói với nhau câu gì cho ra trò.
  • Xe bon bon trên đường lớn, bất chợt như băng qua một lỗ hỏng trên mặt đường mà có phần xốc, mọi người không giữ được thăng bằng mà ngã nhào về phía trước. Trong đó, người bị thương nặng nhất vẫn tiếp tục là A Mộng. Bởi cô chẳng chịu học theo người khác đưa tay lên nắm lấy trụ, cứ như thế mà lăn tròn trên mặt đất. Cũng may hôm ấy cô mặc một chiếc quần bò cũ kĩ.
  • Ông lão nhìn theo cảnh tượng này, cuối cũng vẫn không thể nào nuốt xuống được sự nghi hoặc của bản thân, cứ như thế chăm chú nhìn A Lam, hỏi:
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Cô là mẹ của cô gái này à?”
  • Mẹ cô cũng học theo bộ dạng lịch sự của con người mà quay sang đáp lại ông lão:
  • A Lam
    A Lam
    “Vâng, thưa bác. Cháu là mẹ của con bé.”
  • Cứ tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở nơi đây, nào ngờ ông ấy lại nuốt xuống một cái ực như tiếp thêm can đảm rồi nói tiếp: “Hình như hai người không phải là người ở đây thì phải?”
  • A Mộng mắt chữ A, mồm chữ O, bất ngờ nhìn ông lão, vì đứng sát bên cạnh mẹ mà thủ thỉ vào tai bà:
  • A Mộng
    A Mộng
    “Hình như ông ấy biết chúng ta không phải là người kìa mẹ. Thật lợi hại, đây chắc chắn cũng ở Mộc Châu rồi.”
  • A Lam nghiêm giọng, sắc mặt thoáng cứng nhắc:
  • A Lam
    A Lam
    "Đừng có nói bậy nữa.”
  • Cuộc đối thoại tuy không lớn nhưng lại vừa đủ lọt vào tai ông lão đứng ở phía sau, mặt ông ấy thoáng xanh xao rồi đột nhiên lại trắng bệch, sắc mặt tái mét, tay còn lại đang cầm cây gậy cũng không thể nào giữ vững được nữa mà rơi xuống sàn, phát ra một tiếng “bốp”, thu hút rất nhiều ánh mắt đang đổ về phía mình.
  • Mẹ cô biết đã dọa sợ ông rồi liền quay sang chữa cháy, cười thân thiện:
  • A Lam
    A Lam
    “Bọn cháu là người ở phương xa đến đây ạ! À… Đến đây để chữa bệnh cho con gái cháu.”
  • Ông lão nghe thấy thế, sắc mặt mới có thể thả lỏng được đôi phần, cơ mặt cũng từ từ giãn ra.
  • Thịnh Lâm được xem là trung tâm mua bán sầm uất với tốc độ phát triển luôn vào loại đứng nhất cả nước, cũng là đầu tàu quan trọng, vì thế việc ở đây những loại hình dịch vụ hay chăm sóc y tế cũng vào loại đặc biệt, khiến người dân tìm đến đây để chữa bệnh cũng không phải là hiếm gặp. Rất nhiều y bác sĩ đã lựa chọn nơi đây làm nơi để phát triển cũng dễ hiểu, vậy nên tần suất người dân được điều trị khỏi bệnh cao hơn rất nhiều so với những nơi khác.
  • Ông lão bày ra vẻ mặt thông cảm, khẽ ngỏ lời giúp đỡ:
  • Người đàn ông
    Người đàn ông
    “Tôi hiểu mà, bệnh tình của con bé nặng thế này, tốt nhất vẫn nên tìm một bác sỹ giỏi một chút, như thế mới có thể giúp bệnh tình thuyên giảm. Nhìn thấy hai người cũng là người ở xa đến, lơ ngơ một chút liền có thể bị người ta lừa gạt, thế nên hôm nay tôi chỉ cho cô một vị bác sỹ giỏi nhất ở đây.”
  • Mẹ A Mộng cứ liên tục vâng vâng dạ dạ, cũng không thể nào phụ lòng tốt của người khác. Còn liên tục nói tiếng cảm ơn. A Mộng đứng ở bên cạnh dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cười tươi rói giống mẹ mình.
  • Mãi đến sau này khi có dịp đến nơi mà ông ấy gợi ý, A Mộng mới phát hiện đó chính là một bệnh viện điều trị thần kinh, ý nói… Cô không được bình thường.
  • Khúc ca cuối cùng cũng chấm dứt trong ồn ào, một người đàn ông tầm chừng ba mươi tuổi, trên người là bộ vest đen lịch lãm, phong thái ung dung mà lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, lại còn cầm thêm một bông hoa hồng đỏ tiến về phía Tiểu Phong.
  • Minh Chí
    Minh Chí
    “Tặng cho cô đây, cô đàn hay lắm đấy!"
  • Tiểu Phong cũng lịch sự mà nở một nụ cười vừa phải, cong | thêm một ít sẽ quá ngả ngớn, nhưng bớt đi độ nếu cong chính là quá lạnh nhạt:
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Cảm ơn anh, hoa này tôi sẽ nhận."
14
Chương 74